Cô để hai đứa nhỏ một người ngồi phía trước, một người ngồi phía sau rồi đạp xe đi lên huyện.
Lần này không nhận được nhiều sách giáo khoa lắm, cũng chỉ có ba quyển, nhưng có còn hơn không, Thẩm Vi Vi liền cầm lấy rồi buộc vào ghế sau xe đạp.
“Mẹ, mấy ngày nữa chúng ta có thể đến huyện nữa không? Đại Phúc hỏi, cậu vẫn nhớ đến chuyện mua quà cho Thẩm Vi Vi.
“Chắc là sẽ đi, nhưng cũng không nói chính xác được, lỡ như có tuyết rơi thì chúng ta sẽ không ra ngoài. Có chuyện gì vậy?’ Thẩm Vi Vi hỏi cậu.
Đại Phúc lắc đầu: “Vậy con có thể đến cửa hàng bách hóa mua ít đồ không? Dùng tiền mừng tuổi của con mua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây