Lý Mạt Lị ở phía sau tức giận dậm chân: “Phó Trung, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh không biết thành tích của thằng bé rất kém…
“Lý Mạt Lị, em đừng quá đáng, lúc trước là em đã đồng ý để đứa nhỏ vui vẻ. Bây giờ ngay cả thằng bé chơi với ai em cũng phải quản sao? Em chê người ta thành tích kém, nhưng sao anh nghe nói anh trai cậu bé là đứng nhất lớp? Điểm số có liên quan gì đến một đứa trẻ không?" Phó Trung trực tiếp ngắt lời Lý Mạt Lị, cố nén tức giận nói.
Thật ra những lời này anh ấy đã muốn nói từ lâu, vốn là muốn năm mới không nên cãi nhau, chờ qua vài ngày rồi nói sau, nhưng hiện tại thật sự là không nhịn được.
Anh ấy hít sâu một hơi nói: “Anh đã muốn nói từ lâu, đồng chí Lý Mạt Lị, cho tới bây giờ em cũng chỉ quan tâm đến thành tích, vốn không hề quan tâm đến con trai. Cũng bởi vì trước kia em không được đi học bây giờ em lại đè áp lực lên vai thằng bé, suốt ngày ép con trai học tập. Em cũng không nghĩ xem thằng bé mới bao nhiêu tuổi chứ, một đứa nhỏ mới học lớp hai, cả ngày học tập, học cái gì chứ? Một quyển sách cứ đọc đi đọc lại có ích lợi gì chứ? Kết quả không học được gì cả, ngược lại còn bị em ép mà sinh bệnh!
Lý Mạt Lị trợn tròn mắt, cô ta không ngờ Phó Trung lại dám nói chuyện với mình như vậy: “Anh nói gì vậy chứ? Anh dựa vào cái gì mà nói em như vậy. Em rõ ràng là vì muốn tốt cho con trai, là vì sau này thằng bé có thể nổi bật!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây