“Yên tâm đi! Em biết rồi! Tiểu An vỗ ngực nhỏ cam đoan.
Cậu nói được thì làm được, lúc này ra đón mẹ, mặc dù rất nôn nóng nhưng bước chân vẫn chậm rãi, sợ ngã dập mông.
Cứ như vậy từng bước từng bước đi ra ngoài sân, nhìn thấy mình không xảy ra chuyện gì, tiểu An khoe khoang với Đại Phúc nói: “Anh xem, em đã nói là em… á…..
Cậu còn chưa nói hết câu, đã thấy một cái bóng đột nhiên bổ nhào về phía mình, Tiểu An giật mình kêu lên, cả người đều bị đụng bay ra ngoài, trước khi mất đi ý thức, trong đầu Tiểu An chỉ còn lại một suy nghĩ:
Mình đã cẩn thận đến vậy còn bị ngã, đây đúng là bị ám!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây