Nhưng mà không sau, đợi đến ban đêm yên tĩnh lại, cô bình tĩnh lại một chút là được.
Thẩm Vi Vi tính là như vậy, nhưng cô không ngờ rằng, vừa dỗ hai đứa trẻ đi ngủ xong, đóng cửa lại, tắt đèn, khi cô cũng chuẩn bị yên lặng suy nghĩ, đột nhiên Trình Diễm xích lại gần, nhỏ gióng hỏi: “Vợ à, em nói em biết anh thích em.
Chắc là Trình Diễm đã bị nhiễm lạnh ở trên núi, không bị cảm nhưng giọng nói có chút khàn khàn, cố ý đè thấp giọng nói mang theo hơi thở rất khác với trước kia.
Thẩm Vi Vi vất vả lắm mới hồi phục nhịp tim lại một chút, lại bắt đầu đập nhanh.
“Đúng… đúng, em biết, sao vậy? Dù sao bây giờ cũng đã tắt đèn, xung quanh tối đen như mực, có đỏ mặt hay không cũng không nhìn thấy, câu trả lời của Thẩm Vi Vi rất thản nhiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây