Tiểu An hừ một tiếng: “Mẹ cứ yên lòng đi, con chắc chắn được mà.
Cậu nói xong thì lắc mông rời đi.
Thẩm Vi Vi nhìn sang Đại Phúc, thầm nghĩ Tiểu An có dũng khí từ đâu, không lẽ do Đại Phúc cho ư?
Nhưng Đại Phúc đã chìm đắm trong vị ngon của trà sữa, uống từng ngụm nhỏ, y chang con chuột hang, cậu thấy mẹ bước tới, liền ngước cặp mắt long lanh đen láy lên: “Sao thế mẹ?
“Không sao, uống chậm thôi. Thẩm Vi Vi mỉm cười, lại đi làm nửa ly sữa bò khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây