“Làm sao vậy?” Kiều Trà Trà quay đầu, nghi hoặc hỏi.
Đường Tế Thu vốn lười nhác tựa ở trên tường, vào lúc này dần dần đứng thẳng, tay sờ tóc, chân lại đá đất, do dự chốc lát thì thở một hơi sâu nói: “Cái đó, Bình Quả tại sao không lọt mắt người đàn ông kia…”
Tiếng nói ấy giống như tiếng muỗi kêu.
Con mắt Kiều Trà Trà dần dần trợn tròn.
Rất tốt, vô cùng tốt. Nếu không phải giờ khắc này là buổi tối, cô nhất định phải cẩn thận quan sát trên mặt Đường Tế Thu có vết đỏ ửng khả nghi nào không!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây