Chu Bình Quả muốn khóc, gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ, chính là như vậy, sao hai người đều hiểu tôi mà cha mẹ tôi lại không hiểu vậy! Hu hu hu…..”
Cô ấy thật sự không chịu đựng nổi, nức nở khóc thành tiếng.
Sau cơn mưa lúc chạng vạng, bầu trời đã được nước mưa gột rửa trở nên trong veo như ngọc bích, còn có ráng chiều đỏ rực ở chân trời.
Hai người cũng không khuyên Chu Bình Quả đừng khóc, trong khoảng thời gian này cảm xúc của cô ấy đã đè nén quá nhiều, phải khóc một trận mới được.
Khóc xong, lý trí trở lại nên bàn chuyện chính.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây