Về đến phòng, Ninh Du thở dài một hơi.
Kiều Trà Trà che miệng cười khanh khách, cười đến mức lăn lộn ở trên giường. Chương Chương không hiểu gì cho lắm, cũng cười theo mẹ.
Ninh Du buông lỏng bả vai, tức giận: “Muốn cười thì cười toạc ra đi, đây cũng không phải là lúc Chương Chương ngủ.”
Lỗ tai của Kiều Trà Trà trong nháy mắt liền có chút đỏ lên, bởi vì Chương Chương dần dần lớn lên, ban đêm lúc bọn họ vận động trước khi ngủ đều phải khiến động tĩnh giảm đến mức thấp nhất, nhiều lần đều phải cắn răng không phát ra tiếng mới được.
“Đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây