Kiều Trà Trà đắc ý, gấp lại, ôm sổ vào trong ngực: “Đồ ngốc, bây giờ con không mua thì sau này sẽ không mua được nữa.”
Sau này loại tem này động chút là hơn trăm vạn, có tiền mà không có nơi bán, có tiền cũng chẳng tìm thấy chỗ bán, hiểu chưa hả?
Giống như cô thì chắc chắn cô sẽ không bán. Cho dù cô chết cũng phải, cũng phải… Ôi, đốt theo cô thì đáng tiếc quá.
Đột nhiên Kiều Trà Trà đau lòng. Nếu như cô có tiền thì bắt buộc phải mở một bảo tàng kỷ niệm, mời người đến trông coi tem của cô, đặt tem vào đó bảo tồn vĩnh viễn.
Chương Chương đã tỉnh, Ninh Du đã thay đồ cho cô bé xong. Anh thấy hai mẹ con nhà này vẫn đang nói chuyện thì xách Hoành Hoành: “Đánh răng rửa mặt đi ăn cơm, còn đang lề mề cái gì vậy hả.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây