Kiều Trà Trà thấy vậy, hắng giọng nói: “Ai da, em trai của chị, chị biết em cũng không thích đọc sách, nhưng tuổi em còn nhỏ, nếu như em muốn làm ra sự nghiệp, thành tựu to lớn gì thì tuyệt đối đừng từ bỏ việc đọc sách, dù trong hoàn cảnh khó khăn cũng đừng quên học tập. Dù sao thì hiện tại cũng không có việc gì làm, đọc thêm chút sách cũng không thiệt thòi gì đúng không?”
Chị hai đột nhiên nghiêm túc thẳng thắn với cậu như vậy làm cậu ngẩn ra.
Cô tiếp tục nói: “Có học thức tốt thì mới có học lực tốt, đến lúc đó ở trong nhà dù em có nói chuyện không hợp lý đến thế nào đi nữa, bất luận đưa ra ý kiến gì, ba mẹ thậm chí người khác cũng sẽ không cho em một cái tát bảo em câm miệng, mà là sẽ nghiêm túc nghe em nói chuyện. Người khác sẽ tôn trọng em, em sẽ có nhiều quyền nói chuyện hơn và cũng được nhiều cơ hội hơn.”
“Cũng giống như chị. . . ừm, anh rể em, nếu như anh ấy không có vầng sáng của sinh viên đại học, không có học lực, không có năng lực, người trong thôn có thể tin lời anh ấy nói sao? Trình Vân Vân làm ruộng lúa nuôi cá thất bại, vì sao anh ấy nói làm đại đội trưởng liền lại đồng ý để anh ấy làm?”
“Ai da, chị cũng không nói nhiều nữa, chính em tự ngẫm lại đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây