Chỉ có thầy giáo quay về, đồng thời tiếp tục làm việc thì Ninh Du bị liên đới mới có thể tiếp tục công việc. Dù Ninh Du không nói, nhưng Kiều Trà Trà cũng nhìn ra được anh yêu quý công việc của mình. Anh không giống con cá mặn như Kiều Trà Trà. Đúng vậy, cô thực sự cảm thấy mình là cá mặn.
Đừng nhìn hai năm nay Kiều Trà Trà bận rộn, nào là trồng sơn quỳ, nào là trồng cây dầu sở. Nhưng nếu truy đến tận cùng thì cũng là vì muốn có cuộc sống tốt hơn thôi. Ninh Du cũng muốn có cuộc sống tốt hơn, nhưng điều khác nhau lớn nhất của anh với cô là con người anh có lý tưởng và khát vọng to lớn. Kiều Trà Trà thì có lý tưởng gì chứ? Xây nhà vệ sinh, dắt dây điện, vì cuộc sống vợ chồng hài hòa mà xây nhà ở… Cái lý tưởng này cô cũng không dám nói, nói ra đều mất hết mặt mũi.
Nghĩ nửa ngày, vì cho thôn dân cuộc sống tốt hơn, miễn cưỡng cũng được xem là lý tưởng cao đẹp đi. Nhưng thực sự cũng không phải mãnh liệt như vậy. Cô chấp nhận chạy ngược chạy xuôi thì phần lớn là vì kiếm tiền, cũng vì để tâm huyết của bản thân không bị uổng phí. Cô xem kinh doanh dầu sơn dữu và sơn quỳ như một hạng mục trong sự nghiệp, bình thường làm việc đơn giản chỉ là bán hàng đi, không muốn tương lai làm phú thương, không có suy nghĩ gánh vác sự phát triển của thôn Thượng Dương trên vai mình, Kiều Trà Trà cũng chẳng phải rảnh đến điên. Lúc này, đa phần là bị hoàn cảnh dẫn lối thôi.
Cô cũng muốn nằm trên giường ngủ ngon, nhưng không còn cách nào khác, người trong thôn còn đang nhìn chằm chằm cô. Cô sắp xếp bán dầu sơn dữu, khả năng chống đỡ rủi ro của thôn rất yếu, cô còn phải làm việc cẩn thận, cố gắng đưa lợi ích lên cao và giảm xác suất tổn thất về thấp nhất. Nghĩ như vậy, Kiều Trà Trà vô thức cảm thấy mình có hơi khổ cực. Cô muốn có một ngôi nhà thật lớn, muốn có một công việc đẹp đẽ. Nếu như vẫn ở lại, cô muốn làm cá mặn thế nào liền làm cá mặn thế ấy.
Ninh Du nghi ngờ: “Sao đột nhiên em lại đau khổ rồi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây