Kiều Trà Trà thầm nghĩ, điều này thể hiện rõ con người không nên nhàn rỗi, phải có chuyện để làm, lúc sống có giá trị thì trong lòng sẽ không còn nghĩ chuyện quá khứ nữa. Con người mà, phải có tinh khí thần thì mới được.
Bởi vì chuyện này mà hai cha con Chu Bình Quả rất biết ơn Ninh Du, cô ấy không tiện tặng cho Ninh Du cái gì nên ngày nào cũng đưa đồ ăn cho Trà Trà, hôm thì bánh gạo hấp, hôm thì là bánh quế được ép rất chắc, ngày thì bánh đậu xanh ngọt lịm. Đưa được vài ngày, Kiều Trà Trà thấy mình béo lên ba cân thì không chịu nhận nữa. Nếu tiếp tục ăn thì nọng cằm của cô có muốn cũng không giấu được nữa.
Cách cảm ơn của chú ba Chu thì đơn giản và trực tiếp hơn. Ông ta biết Ninh Du thích đi lên núi nên thường bớt chút thời gian lên núi cùng anh. Chú Ngưu Lăng Tử bị cướp đi công việc thì cảm thấy rất khó chịu. Phải biết mỗi lần lên núi cùng Ninh Du luôn có thể hái được thảo dược, thỉnh thoảng còn có thể đào được ít khoai hay nhặt được nửa giỏ hạt dẻ. Quan trọng nhất là Ninh Du chấp nhận nghe ông ấy nói chuyện, mà ông ấy cũng thích nghe Ninh Du nói chuyện. Bây giờ công việc này bị chú ba Chu cướp đi một nửa, ông ấy có thể không khó chịu sao?
Kiều Trà Trà nghĩ đến đây đột nhiên nhận ra khoảng thời gian này số lần Ninh Du lên núi có phải nhiều hơn không? Còn luôn mang theo giấy bút, chẳng lẽ là muốn làm gì đó sao?
Suy nghĩ một hồi thì mạch suy nghĩ này bị cắt ngang, vì Chu Bình Quả kéo cô nói chuyện phiếm. Nói một hồi, đoàn người đi nửa đường thì gặp một chiếc xe qua đường. Người lái xe là một người rất có tương lai ở vùng quanh đây. Bởi vì anh ta rất hay dừng lại nói chuyện với ông cậu Chu, hai người có vẻ là quen biết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây