Lúc này thanh niên trí thức xuống nông thôn đều có tiền trợ cấp, nhưng không nhiều, mà lại phát một lần luôn. Mấy tháng đầu lúc mới đến, thanh niên trí thức không thích ứng được với cuộc sống, không kiếm được nhiều điểm công, chia được ít tiền lương thì phải làm sao đây? Cũng chỉ có thể tiêu tiền trợ cấp, tiêu hết sạch sẽ. À, còn kiểu thanh niên trí thức phải gửi tiền về nhà nữa, cái thời đại này cuộc sống ở thành phố cũng không quá sung sướng. Thời này, không có lương không có tiền, trong nhà chẳng những không trợ cấp, còn viết thư đòi tiền. Vì vậy nên cũng chỉ có thể đi chuyển gỗ thông.
Kiều Trà Trà nhớ lại mùa đông năm ngoái trong thôn có hai thanh niên trí thức đi chuyển gỗ. Lúc đó tuyết trắng trời, sau khi vận chuyện xong thì mấy ngày sau tay sưng rát. Vẫn là bác sĩ Dương thực sự không nhịn nổi, lén lúc cầm nửa bình thuốc trị sứt da cho bọn họ.
Kiều Trà Trà nhéo cánh tay em trai Kiều: “Còn không dày bằng tay chị, từ bỏ suy nghĩ này sớm đi.”
Em trai Kiều không nói chuyện, lại đi xử lý mấy cây trúc.
Kiều Trà Trà dây dưa một hồi rồi bắt đầu đi nấu cơm, theo âm thanh bổ tre trong sân thì đồ ăn đã được nấu xong rất nhanh. Sau khi cơm nước xong, để Hoành Hoành trông em gái, ba người cùng hợp lực xử lý xong đống cây tre, bây giờ chỉ còn cách ra tay làm thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây