Khu làm việc của công xã rất yên tĩnh, ngoài cửa tiếng gió rì rào, đôi khi có thể nghe thấy tiếng bước chân.
Ninh Du cầm điện thoại lên: “Là tôi.”
Tạ Thiện Văn đầu dây bên nói: “Chúng ta nói tóm tắt nhé, anh có thời gian viết cái báo cáo gởi cho em, phía bên em còn đang thảo luận. Nhưng mà em xem tình huống này đoán chừng là sẽ không thể trở về thủ đô. Vì vậy chúng ta lùi một bước, em đang suy nghĩ có thể để cho thầy trở lại hạng mục Miên Sơn lần nữa không, vừa vặn anh đang ở Miên Sơn, thầy cũng lo lắng. Lúc trước anh cũng tham gia quy hoạch hạng mục kia với thầy, nếu như anh có thể viết lại gửi cho em trình lên, chắc chắn cũng có chút tác dụng.”
Ninh Du đã hiểu: “Vậy nên phải điều thầy đến sở nghiên cứu ở Miên Sơn sao?”
“Đúng, viện của chúng ta cũng không phải do đám người kia quản, bây giờ bọn họ ở chỗ chúng ta làm ra nhiều chuyện như vậy đã là cực hạn, nhưng ủy ban cách mạng địa phương cũng không có năng lượng nhiều như vậy, vì vậy anh và thầy tới chỗ mới có lẽ còn tốt hơn chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây