Trước kia Triệu Ngọc Thục chưa bao giờ hỏi thăm chuyện quê quán của ông ta, chỉ cho rằng vợ của ông ta là một người phụ nữ nông thôn bình thường, bà ta ngồi xuống ghế, xụ mặt hỏi: “Chuyện cô vợ kia của cậu rốt cuộc là thế nào? Cậu cẩn thận nói rõ cho tôi nghe đi.”
“Tôi nhớ lúc trước khi gặp được cô ta, đầu cô ta bị thương mất trí nhớ, không nhớ rõ mình là ai, cũng quên mất chuyện quá khứ, tôi thấy cô ta cô đơn một người rất đáng thương, cho nên mới dẫn cô ta về nhà.” Bạch Kiến Nhân cúi đầu trả lời.
Triệu Ngọc Thục nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc lâu, cũng không giống như là tin tưởng lời ông ta nói, nhưng con mụ vô dụng Tần Mộng Lan lại tin, lập tức nổi điên ngay.
“Con nhỏ đê tiện này đúng là vong ơn phụ nghĩa, anh cứu mạng nó, còn cho nó có chỗ ăn chỗ ở, hiện tại nó đã khôi phục ký ức, không biết mang ơn đội nghĩa thì thôi, còn dám đến kiếm chuyện với anh, em sẽ cho nó biết kết cục của lòng tham không đáy là gì.”
“Nó chỉ là ngứa đòn thôi, chờ sau này anh sẽ dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây