“Mười lăm cây vàng, không được thiếu một cây, đừng có lẫn lộn hàng thật hàng giả vào với tôi.” Bạch Thủy Tiên cảnh cáo ông ta.
“Tôi không có lấy mười lăm cây, chỉ có năm cây.”
Bạch Kiến Nhân đã xác định, bà đã khôi phục lại ký ức, chắc chắn là lần này đầu óc bị thương, nhân họa được phúc, nghĩ đến chuyện này, lập tức nổi giận muốn chết.
Lúc này ông ta thật sự oán hận mấy con quỷ hút máu dưới quê đến cùng cực.
Cái đám của nợ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chỉ biết thêm phiền phức cho ông ta, nếu không phải bọn họ làm xằng làm bậy, Bạch Thủy Tiên cũng sẽ không xảy ra chuyện, con điên Bạch Linh Lung cũng sẽ không chạy đến thành phố Đàm nổi điên, danh tiếng và công việc của ông ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cũng sẽ không bị người ta cười nhạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây