Thôi Trí Viễn thật sự không thèm để ý đến, ông ấy vốn dĩ chưa từng đầu tư tình cảm gì vào cuộc hôn nhân này, ở chung một mái nhà với Lương Vịnh Văn mười năm cũng chẳng nảy sinh chút tình cảm nào, hiện tại lập tức ly hôn, cảm xúc của ông ấy sẽ chẳng dao động chút nào, cũng sẽ không đau khổ khó chịu như lần đầu tiên ly hôn.
“Chú hai, chú đừng như thế, Tư Vi còn nhỏ, không cần phải đi đến nông nỗi phải ly hôn.” Thôi Văn Đống khuyên nhủ.
Thôi Trí Viễn cười chua xót, cũng không sợ người ngoài chê cười, thành thật nói: “Tư Vi có mẹ mà cũng như không thôi, thằng bé là được bảo mẫu chăm sóc từ nhỏ đến lớn, là do chú đích thân giáo dục.”
“Cô ta chưa bao giờ giặt quần áo cho thằng bé, chưa từng đút cho thằng bé ăn một bữa cơm, chưa từng dạy cho thằng bé một chữ nào, càng chưa từng đến trường tham dự hoạt động nào với thằng bé. Ngoại trừ mang thai sinh thằng bé ra, cô ta chưa từng làm thêm bất cứ điều gì.”
“Lúc trước bà ta tính kế để mang thai Tư Vi cũng là vì sợ chú sẽ đuổi hai mẹ con bọn họ đi, cô ta chỉ là muốn lợi dụng Tư Vi để trói chặt chú, để chú cho hai mẹ con bọn họ một nơi che mưa chắn gió mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây