Chuyện quá khứ đã qua đi, Cung Linh Lung đã buông bỏ từ lâu, lạnh nhạt nhìn ông ấy một cái rồi tiếp tục nói: “Mãi đến đầu năm bảy mươi sáu, cả gia đình tên khốn nạn kia ăn hiếp mẹ, dùng gậy đập vào đầu mẹ, mẹ ngược lại nhờ họa được phúc khôi phục lại trí nhớ. Sau đó chúng tôi cùng nhau ra tay đưa tên khốn nạn kia vào tù, cũng tính toán từng bước một quay về kinh đô báo thù, cuối cùng đến tháng tám tháng chín năm ngoái đã báo thù rửa hận xong.”
Cô kể lại một cách nhẹ nhàng hờ hững, Thôi Trí Viễn nghe xong lại cảm thấy trái tim như bị đao cắt, vô tận áy náy tràn ngập trong tim, đau đớn muốn chết: “Xin lỗi, xin lỗi, là cha có lỗi với Vãn Đường, có lỗi với con.”
“Không liên quan gì đến ông cả.”
“Cho dù lúc trước ông không ly hôn với mẹ, đám người kia vẫn cứ sẽ hại nhà họ Cung, sẽ nhổ cỏ tận gốc với mẹ, dựa theo năng lực của ông cũng không thể bảo vệ được mẹ, càng không bảo vệ được tôi.”
“Bọn họ có quyền cao chức trọng, dựa theo danh tiếng và bối cảnh của nhà họ Cung năm xưa mà bọn họ còn dám nghênh ngang vào nhà hành hung giết người, nếu lúc trước nhà họ Thôi của ông đối đầu với bọn họ thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, nếu lúc đó ông và mẹ không ly hôn, nói không chừng ông cũng đã mất mạng rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây