Trước kia Cung Linh Lung chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của ông ấy, chỉ nghe mẹ nhắc đến trong vài câu, hôm nay gặp được cảm thấy hình tượng vẻ bề ngoài của ông ấy đúng là rất xuất sắc, ôn tồn lễ độ lại không mất đi vẻ khôn khéo cơ trí, cũng không khác quá nhiều về hình tượng người cha mà cô đã tưởng tượng trong đầu.
“Linh Lung.”
Cuối cùng Thôi Trí Viễn cũng đã tìm lại được tiếng nói của mình, cẩn thận quan sát cô, cô thật sự rất giống mẹ, đường nét và khí chất trên mặt lại rất giống ông ấy.
Mẹ của cô là loại người dịu dàng trong trẻo, giống như một đóa hoa nhài trắng tinh không tì vết, khí chất của cô lại khác biệt hoàn toàn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay cô là loại người có tính cách cứng cỏi, không phải là một đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà ấm mà là một đóa hoa kiên cường có thể chịu đựng được gió táp mưa sa.
Bởi vì cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên lần đầu tiên gặp mặt, tâm trạng của cô vẫn không dao động quá nhiều, Cung Linh Lung bình tĩnh hơn ông ấy rất nhiều: “Tuy rằng ở phương diện huyết thống chúng ta chính là cha con, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, đôi bên đều không quen biết gì nhau, về vấn đề xưng hô thì sau này lại bàn lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây