“Cậu, cậu đừng giận.”
Cung Linh Lung tiến lên trấn an ông ấy, đi đến sau lưng ông ấy xoa vai, cười vui vẻ nói: “Cậu là lớn nhất, cậu nói không gặp thì không gặp, con nghe lời cậu”
Cháu gái nói như thế, Cung Thành Tuấn nghe được cảm thấy rất vui vẻ, trở tay vỗ nhẹ lên tay cô nói: “Từ lúc con sinh ra đến bây giờ, những lúc con cần ông ta, ông ta chưa bao giờ xuất hiện. Hiện tại con đã làm mẹ rồi, có gia đình riêng của mình, không cần thiết phải gặp lại ông ta.”
“Dạ được, không gặp.” Cung Linh Lung nghe lời ông ấy.
Cung Vãn Đường biết anh cả đau lòng cho hai mẹ con bọn họ, trong lòng ông ấy vẫn luôn oán hận Thôi Trí Viễn, thở dài nói: “Anh cả, vẫn là đi gặp anh ấy một lần đi. Lần này chắc chắn là hai ông bà già kia nói chuyện của Linh Lung cho anh ấy, lần này anh ấy quay về, không gặp được hai mẹ con em thì sẽ không bỏ qua đâu. Lúc nãy Thôi Lan Chi cũng đã chuyển lời của anh ấy, anh ấy chỉ muốn gặp bọn em, trò chuyện với Linh Lung, chỉ thế mà thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây