“Tư Dao có cố ý đây, chị con chỉ là thuận miệng nói vài câu thôi mà, cha con có cần thiết phải giận đến thế sao?” Lương Vịnh Văn hoàn toàn không suy nghĩ xem vì sao ông ấy lại tức giận, trong miệng chỉ biết oán trách.
“Mẹ cứ hở ra là nói chị ta thuận miệng nói, không phải cố ý, chỉ là vô tâm, nhưng mẹ có biết câu họa từ trong miệng mà ra không? Con là một đứa con nít mười tuổi mà còn hiểu, lẽ ra mẹ phải hiểu nhiều hơn con chứ, cái miệng đó của chị ta đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi, con cũng không nhịn nổi nữa.”
Thôi Tư Vi đã nói với mẹ rất nhiều lần, cậu cảm thấy chị của cậu biến thành như bây giờ, có một phần nguyên nhân rất lớn là do cách giáo dục của mẹ, đều là do bà ta dung túng chiều chuộng mới làm cô ta như bây giờ,
Cậu lôi bà ta đi một mạch ra đến đầu phố, cũng dần mất kiên nhẫn: “Mẹ, mẹ mau đi tìm chị ta đi, đừng để chị ta gây sự gì nữa, con và cha không có thời gian rảnh đi chùi đít cho chị ta đâu.”
“Thôi Tư Vi, đó là chị của con.” Lương Vịnh Văn gầm nhẹ với cậu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây