“Cô không thích ăn rau hẹ thì đừng có mua sủi cảo nhân rau hẹ, bên cạnh còn có rất nhiều loại nhân khác mà.”
Đầu bếp chỉ vào cửa sổ buôn bán, bên trên có treo bảng, các loại nhân đều được ghi rất rõ ràng: “Là mẹ của cô tự chọn mua sủi cảo nhân rau hẹ, cô không ăn thì lúc đó đừng có mua.”
Lương Vịnh Văn hoàn toàn không nhìn thấy cái bảng hiệu kia, vội vàng nói: “Xin lỗi đầu bếp, tôi không nhìn thấy bảng hiệu, con gái của tôi không ăn rau hẹ, tôi mua phần khác cho con gái của tôi.”
Đầu bếp nghe khẩu âm của bà ta, thấy bà ta không phải người dân địa phương, cũng không làm khó bọn họ, lúc xoay người đi còn không quên nhắc nhở: “Không được lãng phí lương thực.”
“Được rồi, được rồi.” Mặt Lương Vịnh Văn cứng đờ cười gượng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây