Hoắc Tâm Quỳnh còn chưa nói xong, Cung Thành Tuấn đã trừng mắt nhìn, nhưng bà ấy lại không thèm để ý đến ánh mắt đó của ông ấy, cười vô cùng nhiệt tình phóng khoáng: “Em ngủ trên giường, anh ngủ dưới sàn nhà, tóm lại anh không được rời khỏi tầm mắt của em.”
“Hoắc Tâm Quỳnh, cô có còn biết xấu hổ không hả?” Cung Thành Tuấn không chịu nổi bà ấy nữa.
“Mặt là cái gì chứ?”
Hoắc Tâm Quỳnh cười vui vẻ, còn vươn tay nhéo mặt ông ấy nói: “Là cái này hả?”
“Bốp!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây