“Đến nơi này thì phải ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc của địa phương, tôn trọng bầu không khí văn hóa của nơi này, đừng có mang bầu không khí tư bản của nhà mấy người đến nơi này. Nếu khinh thường chúng tôi, vậy thì mấy người đến từ nơi nào thì biến về đó đi, chỗ chúng tôi không chào đón những người có phẩm hạnh ti tiện không có giáo dục đến.”
Lục Tĩnh Xuyên là người xông ra từ mưa bom bão đạn, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ thiết huyết, giọng điệu kiên quyết như chém đinh chặt sắt làm mọi người ở nơi đây đều run rẩy.
Cuối cùng hai mẹ con này ủ rũ rời đi, cả nhà Lục Tĩnh Xuyên cũng tranh thủ thời tiết mát mẻ, đi xung quanh dạo chơi.
Lúc nãy Cung Linh Lung cũng không liên lạc được với cậu, đoán có lẽ phải muộn hơn nữa cậu mới về khách sạn, bọn họ không cần thiết phải ở trong khách sạn đợi quá sớm, dẫn theo ba đứa nhỏ đi đến đường phố gần đó dạo chơi mua đồ ăn.
Trời gần tối, bọn họ chuẩn bị đến tiệm cơm ăn cơm, Cung Linh Lung lại gọi điện thoại đến phòng cho thuê của khách sạn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây