Lục Tĩnh Xuyên ra mặt, xụ mặt nói:”Lúc nãy có rất nhiều người nhìn thấy, là bà ta cố ý đâm ngã vợ của tôi, cố ý đẩy ngã em ấy, chúng tôi còn chưa kịp mắng bà ta thì bà ta đã tự ngã xuống đất rồi.”
Lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Cung Linh Lung vẫn cứ quan sát cô bé kia, thấy hai mắt cô bé đờ đẫn ngơ ngác, giống như không nghe được bất cứ âm thanh nào, ánh mắt dại ra không có thần thái nhìn cây cột ở bên cạnh, tuy rằng gương mặt dơ bẩn, nhưng loáng thoáng có thể nhận ra đó là một cô bé khá xinh đẹp, chẳng giống hai người phụ nữ này chút nào.
Ngoài ra, tuy rằng quần áo và giày trên người con bé rất cũ nát, nhưng dây giày có họa tiết sao năm cánh, kiểu giày cũng rất hiếm có.
Lúc này trong lòng cô đã phỏng đoán, lập tức kéo cánh tay Lục Tĩnh Xuyên, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được nói vài câu với anh.
Lục Tĩnh Xuyên âm thầm nhìn về phía cô bé kia, thấy người phụ nữ vừa lùn vừa mập kia vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ba đứa con trai của mình, lập tức cho bà ta một ánh mắt sắc bén hình viên đạn, giọng nói rất trầm: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây