Cung Linh Lung nhịn không được bật cười, ở bên ngoài chú Hàn có vẻ vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, người bình thường không thể nào chống đỡ được, nhưng mà ở trước mặt mẹ, ông ấy lại thu liễm hết tất cả các mũi nhọn, cũng thu hồi toàn bộ khí thế trên người, ước gì có thể dính lấy bà mãi mãi.
Cuối cùng thì mẹ của cô cũng đã khổ tận cam lai, sắp sửa nghênh đón mùa xuân hạnh phúc.
Hàn Tế ngồi lại một chút rồi cũng rời đi, tối nay ông ấy còn có một vài chuyện đặc biệt cần phải đi làm, phải tranh thủ giải quyết xong trong ngày hôm nay.
Chờ ông ấy đi rồi, Cung Khải Châu nói: “Linh Lung, con vào phòng sách với ông ngoại, ông có vài thứ cho con. Thành Tuấn, Vãn Đường, hai đứa cũng vào đây.”
Chờ bọn họ ngồi xuống rồi, Cung Khải Châu mới mở ngăn tủ ra lấy ra hai cái hộp gỗ tử đàn, đẩy hộp nhỏ đến trước mặt Cung Linh Lung trước, cười hiền hòa từ ái nói: “Linh Lung, ông ngoại đã chuẩn bị sẵn lễ gặp mặt cho con rồi, lúc trước vì bảo đảm an toàn nên ông không mang theo quà tặng đến thành phố Hán, cho nên mới không đưa cho con, hôm nay ông bổ sung cho đủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây