Mùa đông ở phương bắc rét lạnh đến tận xương, Cung Linh Lung mặc áo bông dày, bên ngoài còn khoác thêm áo khoác quân đội cực dày để giữ ấm, mũ, khăn quàng cổ và bao tay đều có đủ hết, ăn mặc dày đến mức giống như một con chim cánh cụt cồng kềnh.
“Linh Lung, ở đây này.”
Cho dù cô chỉ để lộ ra một đôi mắt thì Chu Lan Cầm cũng chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra cô ngay.
Cung Linh Lung chậm rãi xoay người, thấy cha mẹ chồng và cậu cả đều đến, cười phất tay với bọn họ: “Cha mẹ, cậu cả.”
Chu Lan Cầm thấy bụng cô to như một cái sọt, đi đứng cũng có chút vất vả, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, mặt đầy lo lắng: “Linh Lung, con vất vả rồi, đi chậm thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây