Mặt Cung Thành Tuấn âm u đen kịt như mực, giọng nói lạnh lùng: “Tĩnh Xuyên, gọi điện thoại cho cha của con, cậu muốn ông ấy đến đây cho cậu một câu trả lời rõ ràng.”
“Cậu cả, cậu cứ yên tâm, con sẽ gọi ông ấy đến, còn con nhỏ khốn nạn kia, con sẽ đích thân đi bắt nó.”
Đến bệnh viện, Lục Tĩnh Xuyên lập tức đưa hai mẹ con bọn họ đi kiểm tra, lại nhờ cậu cả canh ở cửa, anh thì vội vàng vào bệnh viện mượn điện thoại, gọi liên tiếp hai ba cuộc điện thoại ra bên ngoài.
Cung Linh Lung nhanh chóng đi ra, vừa ra lập tức nói ngay: “Anh Tĩnh, anh cả, em không sao, mọi chuyện đều còn bình thường, may mà tháng còn nhỏ, mấy đứa nhỏ còn không bị thương.”
“Không có việc gì thì tốt rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây