Thấy ánh mắt của anh họ dính chặt lên người cô, Tống Thao bất đắc dĩ bật cười, kéo anh đi: “Anh Tĩnh, người ta đi xa rồi, đừng nhìn nữa.”
Quay về bệnh viện, Bạch Linh Lung đi đến phòng bệnh trước, thấy mẹ còn chưa tỉnh lại, cô quyết đoán quay về phòng bệnh.
Tối hôm qua cô mang theo một đống đồ cất chứa ở tầng hầm ngầm về, cô cũng phải tranh thủ thời gian kiểm kê mới được.
Mới vừa kiểm kê xong đồ đạc trong một cái rương, bên ngoài đã vang lên tiếng của bà mối: “Cô Bạch, cô có ở đây không?”
“Có.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây