“Từ trước đến nay con cháu nhà họ Cung đều hiểu biết lễ nghĩa, ngoài mềm trong cứng, trong xương cốt tràn ngập chính nghĩa, thiện lương lại bác ái, là tấm gương điển hình của những người làm công tác văn hóa trong các gia tộc. Cha mẹ của con dạy dỗ con rất tốt, mấy tên đàn ông quê mùa nhà họ Lục nhà bác còn phải học tập các con nhiều lắm.”
Ông cụ Lục nói xong lại dạy dỗ cháu nội: “Tĩnh Xuyên, sau này chờ con của con chào đời rồi, chuyện giáo dục con cái cứ nghe theo lời mẹ vợ của con, mọi chuyện cứ để mẹ con quyết định.”
“Đếm hết tám chục đời tổ tông của nhà họ Lục chúng ta thì cũng không tìm ra được người nào có văn hóa, nhưng đếm hết tám chục đời tổ tông của nhà mẹ đẻ mẹ vợ con lại kiếm không ra một người thất học, có rất nhiều tổ tiên là trạng nguyên, thám hoa gì đó, đếm mãi không hết.”
“Đến thế hệ của mẹ vợ con, ông nhớ rõ ba anh em bọn họ đều là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, con có một người cậu hình như còn lại trạng nguyên của kinh đô năm đó, lúc đó cục giáo dục cũng có thông báo, cậu trai kia đeo bông hoa đồng nhỏ ngồi trên xe tải dạo quanh kinh đô vài ba vòng, tạo ra vô số chấn động, làm mấy gia đình chân đất như chúng ta hâm mộ muốn chết.”
Lục Tĩnh Xuyên nghe thế cười cười, gật đầu đồng ý: “Dạ được, con nghe lời ông.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây