Ông cụ Lục cười cười, mời bọn họ đi vào: “Đi thôi, mau vào trong nhà ngồi, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”
Vu Phái Dung đã gọi con trai và con dâu cùng nhau đi vào bưng đồ ăn lên bàn, Lục Đông Chinh xách một bình rượu đến, đích thân rót rượu cho ông cụ Lục và Cung Vãn Đường, cũng rót cho Lục Tĩnh Xuyên một ly.
Bọn họ ngồi vào bàn, Cung Vãn Đường cũng nâng chén cảm ơn hai người lớn tuổi nhất nhà: “Bác trai, bác gãi, cảm ơn hai bác đã nhiệt tình tiếp đãi, cũng cảm ơn mọi người đã yêu thương và cưng chiều Linh Lung.”
Hai người lớn cụng ly với bà, ông cụ Lục cười vui vẻ nói: “Vãn Đường, là nhà bác phải cảm ơn con mới đúng, đứa con gái mà con vất vả nuôi lớn gả đến nhà họ Lục của bác, sinh con đẻ cái cho nhà họ Lục của bác, con lại còn chuẩn bị cơm ngày ba bữa cho chúng nó, quản lý tốt công tác hậu cần cho bọn nó. Gia đình của hai đứa nhỏ có thể phát triển không ngừng cũng không thể thiếu được sự trả giá ở phía sau của con, con mới là người vất vả nhất.”
“Hai đứa nhỏ hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc, đây là chuyện con nên làm.” Cung Vãn Đường cười nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây