Lúc này Tần Đức Xuân đã mở cửa tủ ra, lấy một hộp thuốc ở bên trong ra, hộp thuốc đặt ở bên trong ngăn tủ, chỉ lấy một bình thủy tinh trong suốt ra.
Bạch Linh Lung nhón mũi chân nhìn thoáng qua, thấy được chữ cái tiếng Anh ghi trên hộp thuốc, cong môi cười lạnh: “Trong thời đại hoàn cảnh chính sách như thế này mà nhà họ Tần còn dám lén cất giấu thuốc nhập khẩu, lá gan đúng là không nhỏ.”
Tần Đức Xuân hoàn toàn không biết có người đang đứng ở bên cạnh nhìn, lấy thuốc xong lập tức đóng cửa tủ lại, vội vàng khẩn trương đi đưa thuốc.
Bạch Linh Lung cũng theo sát ông ta đi ra ngoài, quay về phòng của Tần Mộng Lan, thấy bà ta đã đỡ đau hơn, nằm rạp trên giường giống như một con chó chết, tùy ý để mẹ và chị dâu rửa sạch miệng vết thương cho mình, cô bĩu môi khinh bỉ nói: “Mới đau như thế này mà đã chịu không được, tôi bảo đảm cuộc sống sau này của bà sẽ còn có vô số cơn ác mộng khác.”
Chờ Tần Đức Xuân đưa thuốc đến, Triệu Ngọc Thục đi ra ngoài lấy thuốc, chờ đến khi mở cửa đi vào, Bạch Linh Lung lại yên lặng nhấc chân lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây