“Linh Lung.”
Lục Tĩnh Xuyên vô cùng mỏi mệt chạy đến bên ngoài thùng xe, thở hổn hển nói: “Linh Lung, em không nên đến nơi này.”
“Anh Tĩnh, em tự có chừng mực.”
Thấy chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi mà anh đã gầy đến mức mặt mày hóp hát, trong mắt toàn là tơ máu, toàn thân dơ bẩn muốn chết, trên người còn tràn ngập mùi chua và hôi, Cung Linh Lung nhìn mà đau lòng muốn chết.
Những người khác cũng không khác gì anh, Cung Linh Lung không nói thêm gì, vội vàng khiêng nước uống và màn thầu xuống xe, thúc giục bọn họ: “Mau ăn đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây