Chạy trên bờ sông nhiều lối rẽ gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng xuống máy dừng lại bên bờ một bến cảng, lúc nay trời đã tối om, tiếng ếch kêu chim hót trở nên cực kỳ rõ ràng trong đêm đen.
“Xuống thuyền.”
Trần Anh không còn ngoan ngoãn nghe lời thím Tiêu giống như lúc trước, ăn nói cọc cằn nóng tính: “Nếu đã đến thì bà cũng đừng hòng chạy trốn, nếu bà dám trốn, tôi lập tức đạp bà xuống sông, cho bà chết đuổi luôn.”
Hiện tại thím Tiêu đã hối hận đến xanh cả ruột, nhưng có hối hận cũng không có tác dụng gì, sợ bị bọn họ giết chết, chỉ đành xách theo hành lý thành thật đi theo phía sau.
Chờ bọn họ lần lượt lên bờ, Cung Linh Lung mới lấy một miếng vải từ trong không gian ra, treo lên trên cành liễu ở bên cạnh sau đó lập tức đi theo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây