Những lời này của cô chẳng khác nào một cái tát vang dội tát thẳng lên mặt Trần Anh, làm cô ta đau rát, sắc mặt âm u khó coi: “Chị dâu, chị đang bôi nhọ em, chị quá đáng quá rồi đó.”
“Tôi có bôi nhọ cô hay không, ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, tôi tin chắc rằng trong lòng mọi người đều đã có nhận định riêng.
“Nhà của tôi vốn dĩ chẳng có tiếp xúc gì với nhà họ Điền, lúc trước là vì cô và thím Tiêu thường xuyên đến chơi, chúng ta mới gặp mặt nói chuyện.”
“Tôi không quan tâm có phải cô là người lén cử báo giấu tên hay không, nhưng chuyện thím Tiêu sốt ruột vội vàng muốn hại mẹ tôi thì là thật. Tôi cũng chẳng cần biết bà ta là lanh mồm lanh miệng nói chuyện không suy nghĩ, hay là vì có ý đồ gì khác, nhà tôi đều sẽ không chào đón loại người xấu xa như bà ta, tôi không muốn có một con rắn độc cứ luôn ở bên cạnh lăm le theo dõi mình, sau đó để nó tóm được cơ hội lại cắn tôi một cái trí mạng.”
“Sau này hai người không cần đến nhà tôi chơi nữa, hai người đi đường của hai người, nhà tôi sống cuộc sống của nhà tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây