Năm xưa khi nhà họ Cung xảy ra chuyện, người nhà họ Hàn lại không có mặt ở kinh đô, lúc đó cha Hàn đang đóng giữ ở bộ đội phía đông, chờ đến khi bọn họ nhận được tin tức cả gia đình nhà họ Cung gặp nạn thì đã là chuyện của nửa tháng sau, hai cha con bọn họ vội vàng chạy về kinh đô, nhưng mọi dấu vết sự cố đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Cha của ông ấy cũng có chút hiểu biết về năng lực của chú Cung, cha của ông ấy vẫn luôn không tin rằng toàn bộ người nhà họ Cung đều đã chết trong biển lửa, ông ấy cũng không tin Cung Vãn Đường đã chết, mấy năm nay bọn họ vẫn luôn điều tra tìm kiếm.
Bạch Thủy Tiên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng cụng ly với bọn họ, cũng cười kể lại chuyện thú vị lúc còn nhỏ: “Lúc còn nhỏ chúng tôi thường xuyên chơi chung với nhau, nhà họ Hàn có bốn đứa con trai, Hàn Tế là người nhỏ tuổi nhất, nhà của tôi thì có hai trai một gái, tôi có hai người anh. Tôi là người nhỏ tuổi nhất, lại còn la con nít, khi còn nhỏ đến nhà họ Hàn chúc tết, luôn sẽ là người nhận được nhiều kẹo và bao lì xì nhất.”
“Sáu người bọn họ cộng lại cũng không nhiều bằng tôi, năm nào cũng hâm mộ ghen tị nói không chơi với tôi nữa nhất là Hàn Tế đó, lúc trước tôi ấn tượng rất sâu sắc, có một năm anh tức giận chống nạnh đứng cản trước cửa, không cho tôi đi vào nhà, còn uy hiếp bắt tôi phải chia cho anh một nửa, nếu không chia thì không chơi vơi tôi.”
“Ha ha ha…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây