Giáo sư Thủy cũng từng nghĩ đến chuyện đưa hai đứa nhỏ ra nước ngoài, để cả gia đình bốn người bọn họ đoàn tụ ở nước ngoài, nhưng hai đứa nhỏ tuy còn bé nhưng lại rất cứng đầu, kiên quyết muốn ở lại bên cạnh bọn họ, không chịu rời đi.
Hơn nữa bà bạn già và con gái của ông cũng khá yếu, cần có người chăm sóc, ông thì càng lúc càng lớn, cơ thể bắt đầu xuống dốc, rất nhiều chuyện cũng đều lực bất tòng tâm, trong nhà cũng cần hai đứa nhỏ giúp đỡ kiếm tiền trợ giúp cuộc sống, cho nên mấy năm nay ông cũng không có ý định đưa bọn nhỏ đi ra nước ngoài nữa.
Trong lòng Lục Tĩnh Xuyên đã hiểu rõ, không hỏi thêm mấy chuyện khác, nói ra kế hoạch của anh: “Giáo sư Thủy, con nghe nói lần này ông quay về thành phố Hán là nhờ bạn bè âm thầm giúp đỡ, hiện tại cả gia đình ông đều dùng thân phận giả. Nếu đã như thế, để con sắp xếp cho mọi người một nơi đi phù hợp, nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ không thể duỗi tay đến đó được, nhưng mà mọi người phải chịu ấm ức, tiếp tục dùng tên giả mới được.”
Giáo sư Thủy vội vàng nói: “Tiểu Lục, chuyện này chẳng có gì ấm ức cả, chỉ cần có thể bảo vệ người nhà, ông mai danh ẩn tích cả đời cũng được.”
“Cũng không cần thiết phải mai danh ẩn tích cả đời, chờ sương đen tan đi, ông bà lại có thể quay về lần nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây