Trong đầu Cung Linh Lung thử tưởng tượng ra hình ảnh buồn cười kia, cũng cười nắc nẻ: “Tối mai em nhất định phải học được, sau đó lái xe chạy vài vòng trước mặt tư lệnh Chu, kích thích ông ấy mới được.”
“Ngày mai anh gọi ông ấy đến dạy lý thuyết cho em.” Lục Tĩnh Xuyên tuyệt đối không thừa nhận anh là vì muốn nhìn lão Chu thay đổi sắc mặt đâu.
Cung Linh Lung hiểu ý anh, cười huých nhẹ lên người anh nói: “Cục cưng bự yêu dấu, anh coi chừng lão Chu đánh anh đó.”
Lục Tĩnh Xuyên vốn định tối nay nghỉ ngơi không ăn hiếp cô, nhưng cô gọi anh một tiếng “cục cưng bự” lập tức đốt lửa, anh lập tức xoay người đè lấy cô.
“Lục, Tĩnh, Xuyên, em còn chưa tính sổ với anh nữa đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây