Ngày hôm sau Cung Linh Lung lại vội vàng đi làm, sáng sớm đi họp với chủ nhiệm Dương, mười một giờ rưỡi họp xong, cô lập tức mượn xe đạp chạy đến viện điều dưỡng.
Mới vừa đi đến viện điều dưỡng, lập tức nhìn thấy có một nhóm người khác đi đến, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, trong đó còn có ba gương mặt quen thuộc.
Ba người quen kia chính là Mạnh Hiểu Dĩnh và cha mẹ của cô ả, nửa tháng không gặp, Mạnh Hiểu Dĩnh đã gầy đi rất nhiều, gương mặt vốn dĩ còn hồng hào hiện tại đã trắng bệch như người bị bệnh nặng, trông cũng có chút yếu đuối đáng thương.
Lúc này Mạnh Hiểu Dĩnh cũng đã nhìn thấy cô, cũng không biết có phải trong khoảng thời gian này tinh thần của cô ả bị kích thích gì hay không, nhìn thấy cô lại giống như nhìn thấy kẻ thù, trong mắt tràn ngập hận thù, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn rất nhiều: “Cung Linh Lung, sao cô lại ở chỗ này hả?”
Ánh mắt của Cung Linh Lung khi nhìn về phía cô ả cực kỳ lạnh nhạt, cũng không thèm nể mặt cha mẹ nhà họ Mạnh, nói chuyện cũng tràn ngập mỉa mai: “Cô không xía vào chuyện người khác thì sẽ chết đúng không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây