“Vương Ngọc Miêu, cô đến đây làm gì?”
Vương Ngọc Miêu ôm con trai đi ở trước nhất, mấy người Cung Linh Lung lúc nãy lo xem biểu diễn nên bị tuột lại phía sau một đoạn, nghe được tiếng nói kiêu căng của Mạnh Hiểu Dĩnh, mấy người bọn họ đều dừng chân lại.
“Hình như tôi cũng không cần thiết phải báo cáo cho cô biết tôi đến đây làm gì thì phải.” Bình thường Vương Ngọc Miêu nói chuyện rất dịu dàng, nhưng hiện tại giọng nói rõ ràng đã trở nên lạnh đi rất nhiều.
Lúc này, một giọng nói khác tiếp lời nói: “Vương Ngọc Miêu, hiện tại cô đã không còn là thành viên của đoàn văn công nữa rồi, cô cũng nên dựa theo quy định của nơi này.”
“Tôi được nhiên sẽ tuân theo quy định của đoàn văn công, không cần hai người các cô nhắc nhở.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây