“Tốt nhất là tôi ăn nói bậy bạ, cô không phải là đồng bọn với tên tội phạm kia.”
Cung Linh Lung bĩu môi, lại từ trên cao nhìn xuống cô ta, đột nhiên cười nhạo nói: “Nghe nói mấy ngày trước đó cô vào thành phố thăm người thân lại không hiểu sao bị bọn buôn người bắt cóc, còn bị đánh thê thảm, nhìn cái dáng vẻ não bị úng nước này của cô, đừng có nói là sau khi trải qua chuyện này cô gặp được các đồng chí công an còn sẽ bảo vệ bọn buôn người kia đó nha?”
“Không có, đồn công an đã dùng toàn lực điều tra bắt giữ bọn buôn người kia rồi.” Từ Vi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha, lần trước cô ở viện gia thuộc thì thiên vị giúp đỡ cho hai mẹ con ăn cướp kia, hôm nay lại bảo vệ tên lưu manh xấu xa kia, tôi còn tưởng rằng cô bị bắt cóc, trở thành người bị hại rồi vẫn cứ sẽ dùng cái lòng tốt thối nát của mình để bảo vệ bọn buôn người kia chứ.”
Gương mặt Cung Linh Lung đầy vẻ châm biếm, nhìn thấy sắc mặt Từ Vi trở nên vô cùng khó coi, lại âm thầm châm chọc cô ta: “Khi người bị hại, người bị ăn hiếp là người khác, cô sẽ không phân rõ phải trái đi giúp đỡ cho người xấu, khi người bị hại chính là cô thì đầu óc của cô tỉnh táo ghê nhỉ. Loại người như cô, ai dính phải thì người đó phải nói là xui xẻo đến cùng cực.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây