“Dì Bạch, dì múa đẹp quá.” Hai mắt Vương Ngọc Miêu sáng rực nhìn chằm chằm vào bà.
Lúc này hai mắt của Cung Linh Lung cũng sáng lấp lánh, vô cùng kích động: “Mẹ, con phát hiện mà thật sự là một cái bảo tàng cực lớn đó.”
“Từ lúc mẹ lên ba đã đi theo bà ngoại của con học ca hát nhảy múa và nhạc cũ. Khi còn nhỏ thì thích mấy thứ này lắm, ông ngoại bà ngoại của con cũng tốn rất nhiều công sức để dạy dỗ cho mẹ, cũng tốn không ít tiền, thường xuyên đưa mẹ đi tham dự các hoạt động thi đấu. Thật ra học mấy thứ này cũng rất vất vả, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ học tập luyện tập, chỉ có những người từng trải mới có thể biết được phải trả giá bao nhiêu gian khổ và vất vả.”
Trong đầu Bạch Thủy Tiên hiện lên những ký ức xa xăm, nhưng mà bà lại nhanh chóng đè nó xuống, bắt đầu nói chuyện chính sự với bọn họ, dạy bọn họ cách cải biến điệu múa này.
Dạy hai người bọn họ xong, bà rảnh rỗi không có chuyện gì lại đi dạy dỗ các quân tẩu và mấy đứa nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây