Bạch Thủy Tiên chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua ba người bọn họ, chỉ coi bọn họ như người qua đường, trả lời câu hỏi của cô: “Lúc con mới sinh ra trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt trong suốt lại linh động, có một chút xíu lại vô cùng đáng yêu, cho nên mẹ mới đặt tên cho con là Linh Lung.”
“Ồ, thì ra đây là nguồn gốc tên của con à. Ba chữ Cung Linh Lung nghe hay thật đó, may mà mẹ của con có văn hóa, nếu để tên chó khốn nạn kia đặt, nói không chừng hiện tại con đã biến thành Mai Hoa, Hạnh Hoa, Lan Hoa, Thúy Hoa gì gì rồi.”
Bạch Thủy Tiên cười vỗ nhẹ lên vai cô, không nói tiếp, ngược lại còn hỏi: “Chúng ta đi về xử lý cá đi, ăn tối sớm một chút, tối nay mẹ đi xem bọn con tập luyện tiết mục như thế nào.”
“Dạ được.”
Cung Linh Lung kéo cánh tay của bà, cũng không đi nhìn ba người ở phía sau, cô ý lớn tiếng nói: “Mẹ, tối nay con múa cổ đại cho mẹ xem, chờ đến buổi biểu diễn văn nghệ diễn ra, con và chị Ngọc Miêu nhất định phải tỏa sáng rực rỡ, làm Mạnh Hiểu Dĩnh và Từ Vi không ngóc đầu dậy nổi, vả mặt bọn họ, để bọn họ sau này sẽ không dám lo chuyện bao đồng lung tung nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây