“Lại có chuyện gì nữa đây?” Phó đoàn trưởng Lý nhanh chóng từ sườn núi chạy xuống.
“Dòi! Dòi! Có dòi!”
Mạnh Hiểu Dĩnh đã sợ đến mức mất đi ba hồn bảy vía, sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Lúc này mặt mày cô ả đã trắng bệch, trong vòng ba mươi giây ngắn ngủi đã đổ đầy mồ hôi lạnh, rõ ràng là cô ả thật sự rất sợ hãi.
“Ha ha, có con dòi thôi mà cũng sợ đến mức này, đúng là cười chết mất.” Có một cậu nhóc chừng bốn năm tuổi đứng ở trên sườn núi cười nhạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây