Lục Tĩnh Xuyên xách theo hành lý lên xe lửa, mở cửa sổ ra, trong mắt tràn ngập vẻ lưu luyến: “Linh Lung, trời tối rồi, em mau về nhà đi, đi đường cẩn thận đó.”
“Chờ thêm một chút cũng không sao, chờ anh đi rồi em lại về.”
Từ kiếp trước đến kiếp này, đây đều là lần đầu tiên Cung Linh Lung nhìn thấy loại xe lửa sơn màu xanh này, lúc này cô đang nhón chân tò mò nhìn vào trong xe, thấy trong xe còn có rất nhiều người, cười nói với anh: “Lần sau em và mẹ đến thành phố Hán sẽ không ngồi chuyến xe này, chuyến xe lửa này đến thành phố Hán vào lúc nửa đêm, không được tiện cho lắm.”
“Em ngồi chuyện buổi sáng đó, đến chiều là sẽ đến nơi, sau đó anh lại lái xe đến nhà ga đón em.” Lục Tĩnh Xuyên nói.
“Được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây