Lúc cô chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Thủy Tiên lại nhớ đến một chuyện, gọi cô lại: “Linh Lung, lúc trước mẹ nói chuyện phiếm với công an Lữ, nghe nói con phố đằng sau cách bệnh viện không xa có một viện mồ côi, bên trong nuôi dạy các đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, ngoại trừ bộ phận dân chính của chính phủ chi ngân sách gửi lương thực ra, toàn là dựa vào bá tánh quần chúng quyên góp giúp đỡ. Tối nay con đi qua đó đi, lấy hai trăm đồng tiền ra giúp đỡ, chuyện làm từ thiện này, chúng ta cứ bắt đầu từ đêm nay luôn đi.”
“Dạ được, con đi ngay, mẹ lại đây khóa trái cửa lại, ngoại trừ con và bác sĩ gõ cửa ra, những người khác đến gõ cửa mẹ đừng mở cửa ra.”
Mấy ngày nay Cung Linh Lung đã quá quen thuộc với bệnh viện, trực tiếp đi cửa sau ra khỏi bệnh viện, đi thẳng đến trại trẻ mồ côi mà mẹ nói. Cô cẩn thận xác nhận xung quanh không có người nào mới lấy ba bao tải đầy lương thực ra, còn có một túi vải dệt được gói bằng giấy dầu, lại lấy thêm hai trăm đồng tiền mặt.
“Cốc cốc… Cốc cốc…”
Mấy đứa nhỏ trong trại trẻ mồ côi còn chưa ngủ, bên trong rất ầm ĩ, gõ cửa một lúc lâu mới có một người phụ nữ già nua gầy yếu đi ra mở cửa: “Đồng chí, có chuyện gì sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây