Tần Mộng Lan lại bị mắng xấu, giận dữ gầm lên: “Tao nói không sai, nếu không phải Kiến Nhân có lòng tốt cưu mang mẹ mày, nói không chừng hiện tại mẹ con nhà mày đã chết từ lâu rồi.”
“Mẹ tôi có năn nỉ ông ta cưu mang mình à?”
“Mẹ tôi bảo ông ta ăn cắp tiền của mẹ tôi à?”
“Nếu không có tên khốn nạn này lừa gạt mẹ tôi, cho dù mẹ tôi có mất trí nhớ thì cũng có thể dùng tiền mua một căn nhà ở lại nơi này, cũng có thể đến đồn công an báo án tìm kiếm người nhà, hai mẹ con chúng tôi còn cần ở nhà họ Bạch làm trâu làm ngựa làm nô lệ, còn bị đám khốn nạn kia ăn hiếp chèn ép suốt mười tám năm à?”
Bạch Linh Lung thật sự chưa bao giờ gặp được người nào có lối suy nghĩ giống như bà ta, thật đúng là mặt dày không biết xấu hổ đến cực điểm, mắng chửi bà ta ngay trước mặt Triệu Ngọc Thục: “Nghe nói bà còn là con gái của gia đình cán bộ, hôm nay tôi cũng coi như là mở mang tầm mắt, sự thật đã rành rành trước mắt rồi, vậy mà bà vẫn cứ không phân biệt được đúng sai, chẳng trách bà biết rõ ông ta là người đã có vợ, vậy mà vẫn cứ tung tăng bò lên giường lăng loàn với ông ta, thật đúng là cái thứ mất dạy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây