Bà không bắt buộc ông ta, nhưng cũng không cho phép ông ta vu oan đổ tội lên đầu của mình, vô cùng bình tĩnh từ tốn nói cho tất cả mọi người đều biết: “Mười chín năm trước, bởi vì một số nguyên nhân gia đình đặc biệt, tôi cô đơn một mình mang theo hành lý đến phương nam thăm hỏi một người bạn cũ của cha mẹ tôi, lên đường đến thành phố Đàm.”
“Tôi nhớ rõ lúc đó là một ngày đầu tháng năm tết Đoan Ngọ, khu vực thành phố Đàm có mưa to, đường ray bị mưa to cuốn trôi, đập nước phía Nam xả lũ, nước sông cuốn sụp nhà cửa đồng ruộng, tình hình tai nạn cực kỳ nghiêm trọng.”
“Đường ray bị gián đoạn, xe lửa không thể nào di chuyển được nữa, các hành khách chỉ có thể xuống xe nghĩ cách khác để lên đường.”
“Lúc đó tôi cũng đã có thai, ở thành phố Đàm trời xa đất lạ, tôi đi theo hai người bạn cũng muốn đến phía nam, đi vòng đến huyện Dương, tính đi đến thành phố Bình ở kế bên để tiếp tục ngồi xe lửa, kết quả vừa mới đến huyện Dương thì đã gặp được hai nhóm lưu manh đang đánh nhau sống mái ở đầu đường.”
Nói đến đây, ánh mắt Bạch Thủy Tiên trở nên lạnh như băng nhìn về phía tên cặn bã kia nói: “Lúc đó ba người chúng tôi đã trốn ở vị trí an toàn rồi, chính mắt nhìn thấy Bạch Kiến Nhân chính là một trong số mấy tên lưu manh đang đánh lộn tập thể kia.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây