Triệu Ngọc Thục chưa bao giờ gặp qua loại người không làm việc dựa theo lẽ thường giống như Bạch Linh Lung, bà ta chỉ biết quát to bảo cô câm miệng, nhưng đối phương lại hoàn toàn coi như không nghe thấy, mồm mép giống như nã pháo, kêu mãi không ngừng, lúc này cuối cùng bà ta cũng hiểu được vì sao Bạch Kiến Nhân lại giận đến mức hộc máu rồi.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đi ra ngoài hết cho tôi!”
Triệu Ngọc Thục muốn giữ mặt mũi, cũng đang che chở con gái, thấy bác sĩ y tá của bệnh viện đến, lập tức gọi to với bên ngoài: “Bác sĩ, mau gọi viện trưởng Triệu đến, chúng tôi muốn xử lý chuyện riêng.”
“Ui chu choa, ngông nghênh chưa kìa.”
Bạch Linh Lung bĩu môi, quan sát cô giống như đang quan sát một món đồ gì đó: “Tôi đã nghe nói tên chó họ Bạch khốn nạn này đã nịnh bợ được một người có quyền thế, xem ra đó chính là bà, hiện tại xem ra thằng chó khốn nạn và đồ đê tiện thông đồng với nhau, chắc là bà cũng ở giữ giật dây bắc cầu nhiều nhỉ. Phiền bà lấy giấy chứng nhận của mình ra, để mấy dân chúng bình thường của chúng tôi mở mang tầm mắt, xem xem rốt cuộc là lãnh đạo của đơn vị nào, ngoại trừ công việc bình thường ra còn kiêm chức bà mối, làm người tiên phong phá hư bầu không khí của xã hội.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây