'Bịch' một tiếng, gã đàn ông thở hổn hển ném một cô gái bị trói tay chân xuống đất.
“Thằng ba, nhẹ tay thôi, đây là vợ tương lai của mày đấy, ngã hỏng rồi lại tốn tiền.”
“Con hết hơi rồi, cô cả à, cô chắc chắn con Liễu Sơ Tuyết này sẽ chịu lấy con chứ?”
“Người đã ở đây rồi, còn giả được sao?”
“Tính con bé này cô cũng biết rồi đấy, nhỡ cô ta mà tố con tội lưu manh, thì con lại chả ăn đạn à? Con muốn vợ thật, nhưng cũng không thể đánh đổi cả mạng.”
“Mày là cháu ruột của cô, cô hại ai chứ không thể hại mày. Mày cứ nghe cô sắp xếp, chẳng bao lâu nữa là có vợ con, nhà cửa ấm êm.”
Liễu Sơ Tuyết tỉnh lại vì đau, lúc bị ném xuống đất, xương hông đập ngay vào tảng đá lồi, mơ màng nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Đầu óc cô 'ong' lên: Chuyện gì thế này, bị bắt cóc rồi sao?
Đáng lẽ cô không nên nghe lời con bạn thân, đi chơi dù lượn làm gì, giờ thì hay rồi, chơi ngu rồi.
Đợi cơn đau dịu đi một chút, cô định xem tình hình hiện tại thế nào, thì nghe người phụ nữ kia lên tiếng: “Chúng ta mau xuống núi thôi, đừng để người trong thôn phát hiện chúng ta ra ngoài.”
“Để cô ta một mình ở đây, nhỡ cô ta tỉnh lại thì sao?”
“Thuốc mê đó tao tốn bộn tiền mới mua được đấy, yên tâm, không đến sáng mai nó không tỉnh được đâu. Hơn nữa tay chân nó bị trói cả rồi, có tỉnh cũng không chạy được.
Chỉ cần tối nay nó không về nhà, thanh danh tự nhiên sẽ mất. Đến lúc đó mày giả vờ lên núi tìm thấy nó, có mối liên hệ này, dù nó không muốn, có cô đây giúp đỡ xoay xở, chắc chắn mày sẽ được như ý.”
“Vậy thì đa tạ cô, sau này con chắc chắn sẽ hiếu kính với cô.”
“Đừng có nịnh nữa, mau khiêng mấy tảng đá to hơn đến đây, chặn cái miệng hang này lại, phải đề phòng thú hoang phá đám.”
“Vâng, nghe cô hết.”
Cát Tú Lan nhìn người bị ném trên đất, trên mặt không chút áy náy: Mày cũng đừng trách tao ác, trách thì trách số mày đen đủi.
Nghe tiếng bước chân họ đi ra ngoài, Liễu Sơ Tuyết cố nén cơn đau, gắng gượng mở mắt, muốn nhìn rõ xem ai đã bắt cóc mình?
Chỉ là khi cô mượn ánh sáng từ cửa hang, nhìn rõ bóng lưng hai người, đầu óc càng thêm mờ mịt, chuyện quái gì thế này?
Thời đại nào rồi, hai người này lại còn mặc quần áo xám xịt, vá chằng vá đụp, mình bị bắt đến đâu rồi?
Cô còn chưa hoàn hồn, hai người kia đã tìm đá chặn nửa dưới hang động, rồi vội vã rời đi.
Cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi dây trói, nhưng tay bị trói ngược rất chặt, tất cả đều vô ích.
Cô gắng đè nén nỗi sợ hãi, tự trấn tĩnh, cô phải tự cứu mình.
Quan sát kỹ, cô phát hiện cách cửa hang không xa có một tảng đá nhô lên, có chút góc cạnh có thể lợi dụng, cô như con sâu róm ngọ nguậy trên đất, cuối cùng cũng bò đến được chỗ đó.
Sau đó lại tốn không ít sức lực, cuối cùng cũng lợi dụng tảng đá lồi lõm đó, mài đứt được sợi dây trói ở chân.
Chân được tự do, không kịp nghỉ ngơi, cô định đứng dậy tìm chỗ mài đứt dây trói tay, nhưng cô đã đánh giá quá cao khả năng của mình.
Có lẽ dây trói quá chặt, khiến máu không lưu thông, loạng choạng một cái, cả người cô ngã về phía vách hang.
Liễu Sơ Tuyết bị trói ngược tay, muốn tự cứu cũng không được.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô cố gắng nhún vai, không để đầu đập vào vách đá, nhưng dù vậy, khóe trán vẫn bị xước, rách toạc, đau đến mức cô 'oái' lên một tiếng.